<< (Hết)
西廂記 第四本 第四折 | IV.4 Tan mộng |
[末引僕騎馬上開]離了
蒲東早三十裏也。兀的 前面是草橋,店裏宿一 宵,明日趕早行。這馬 百般兒不肯走。(01) 行色一 鞭催去馬,羈愁萬斛引 新詩。 [雙調][新水令]望蒲東 蕭寺暮雲遮,慘離情半 林黃葉。馬遲人意懶, 風急雁行斜。離恨重疊 ,破題兒第一夜。 想著昨日受用,誰 知今日淒涼?(02) [步步嬌]昨夜個翠被 香濃熏蘭麝,欹珊枕把 身軀兒趄。臉兒廝揾者 ,仔細端詳,可憎的別 。鋪雲鬢玉梳斜,恰便 似半吐初生月。(03) 早到也,店小二哥 那裏?[小二哥上雲]官人 ,俺這頭房裏下。[末雲] 琴童接了馬者!點上燈 ,我諸般不要吃,則要 睡些兒。[僕雲]小人也辛 苦,待歇息也。[在床前 打鋪做睡科][末雲]今夜甚 睡得到我眼裏來也!(04) [落梅風]旅館欹單枕 ,秋蛩鳴四野,助人愁 的是紙窗兒風裂。乍孤 眠被兒薄又怯,冷清清 幾時溫熱!(05) [末睡科][旦上雲]長亭 畔別了張生,好生放心 不下。老夫人和梅香都 睡了,我私奔出城,趕 上和他同去。(06) [喬木查]走荒郊曠野 ,把不住心嬌怯,喘吁 吁難將兩氣接。疾忙趕 上者,打草驚蛇。 [攪箏琶]他把我心腸 扯,因此不避路途賒。 瞞過俺能拘管的夫人, 穩住俺廝齊攢的侍妾。 想著他臨上馬痛傷嗟, 哭得我也似癡呆。不是 我心邪,自別離已後, 到西日初斜,愁得來陡 峻,瘦得來唓嗻。則離 得半個日頭,卻早又寬 掩過翠裙三四褶,誰曾 經這般磨滅?(07) [錦上花]有限姻緣, 方才寧貼;無奈功名, 使人離缺。害不了的愁 懷,恰才覺些:撇不下 的相思,如今又也。 [么篇]清霜淨碧波, 白露下黃葉。下下高高 ,道路曲折;四野風來 左右亂踅。我這裏賓士 ,他何處困歇? [清江引]呆答孩店房 兒裏沒話說,悶對如年 夜。暮雨催寒蛩,曉風 吹殘月,今宵酒醒何處 也?(08) [旦雲]在這個店兒裏 ,不免敲門。[末雲]誰敲 門哩?是一個女人的聲 音。我且開門看咱。這 早晚是誰? [慶宣和]是人呵疾忙 快分說,是鬼呵合速滅 。(09) [旦雲]是我。老夫人睡 了,想你去了呵,幾時 再得見,特來和你同去 。[末唱]聽說罷將香羅袖 兒拽,卻原來是姐姐、 姐姐。(10) 難得小姐的心勤! [喬牌兒]你是為人須 為徹,將衣袂不藉。繡 鞋兒被露水泥沾惹,腳 心兒管踏破也。 [旦雲]我為足下呵, 顧不得迢遞。[旦唧唧了] [甜水令]想著你廢寢 忘餐,香消玉減,花開 花謝,猶自覺爭些;便 枕冷衾寒,鳳只鸞孤, 月圓雲遮,尋思來有甚 傷嗟。 [折桂令]想人生最苦 離別,可憐見千里關山 ,獨自跋涉。似這般割 肚牽腸,倒不如義斷恩 絕。雖然是一時間花殘 月缺,休猜做瓶墜簪折 。不戀豪傑,不羨驕奢 ;自願的生則同衾,死 則同穴。(11) [外淨一行扮卒子上 叫雲]恰才見一女子渡河 ,不知那裏去了?打起 火把者。分明見他走在 這店中去也,將出來! 將出來![末雲]卻怎了?[ 旦雲]你近後,我自開門 對他說。(12) [水仙子]硬圍著普救 寺下鍬鑊,強當住咽喉 仗劍鉞。賊心腸饞眼惱 天生得劣。[卒子雲]你是 誰家女子,夤夜渡河?[ 旦唱]休言語,靠後些! 杜將軍你知道他是英傑 ,覷不覷著你為了醯醬 ,指一指教你化做膋血 。騎著匹白馬來也。(13) [卒子搶旦下][末驚覺 雲]呀,原來卻是夢裏。 且將門兒推開看。只見 一天露氣,滿地霜華, 曉星初上,殘月猶明。 無端燕鵲高枝上,一枕 鴛鴦夢不成!(14) [雁兒落]綠依依牆高 柳半遮,靜悄悄門掩清 秋夜。疏剌剌林梢落葉 風,昏慘慘雲際穿窗月 。(15) [得勝令]驚覺我的是 顫巍巍竹影走龍蛇,虛 飃飃莊周夢蝴蝶,絮叨 叨促織兒無休歇,韻悠 悠砧聲兒不斷絕。痛煞 煞傷別,急剪剪好夢兒 應難舍;冷清清的咨嗟 ,嬌嘀嘀玉人兒何處也 !(16) [僕雲]天明也。咱早 行一程兒,前面打火去 。[末雲]店小二哥,還你 房錢,韝了馬者。 [鴛鴦煞]柳絲長咫尺 情牽惹,水聲幽仿佛人 嗚咽。斜月殘燈,半明 不滅。暢道是舊恨連綿 ,新愁鬱結;別恨離愁 ,滿肺腑難淘瀉。除紙 筆代喉舌,千種相思對 誰說。[並下] (17) [絡絲娘煞尾]都則為 一官半職,阻隔得千山 萬水。 題目小紅娘成好事 老夫人問私情正名短長 亭斟別酒草橋店夢鶯鶯 。 |
Một cảnh. — Quán trọ
CẬU TRƯƠNG. — (cùng Hề ra) Từ Bồ Đông ra đi đến đây đã ba mươi dặm! Trước mặt là quán Thảo Kiều. Ta nay vào trọ một đêm, ngày mai đi sớm. Con ngựa này sao lại cứ không chịu đi thế này! (01) Đau lòng trông lại cảnh xưa, Trời chiều mây bạc rừng thưa lá vàng, Gió mau đàn nhạn bay ngang. Người buồn, ngựa cũng ngại đường chẳng đi. Vết sầu chồng chất, đầm đìa, Vỡ đầu thử hỏi: đêm gì đêm nay? (02) Đêm qua đệm thúy hương bay, Nhích mình kề má, luồn tay gối đầu, Dưới đèn tỉ mỉ nhìn nhau, Càng nhìn càng thấy mọi màu mọi tươi! Tóc mây lược ngọc ngang cài, Rõ vành trăng mới chân trời mọc lên! (03) — Này đã đến rồi đây. Chủ quán đâu? Chủ quán! CHỦ QUÁN. — (ra) Quán Thảo Kiều nhà cháu, bẩm quan! lịch sự có tiếng. Xin mời quan vào nghỉ phòng đầu. CẬU TRƯƠNG. — Hề đâu! Tháo yên cương cho ngựa. Thắp đèn đây. Ta không cần cơm cháo chi hết. Chỉ cần nằm nghỉ thôi. HỀ. — Con cũng mệt quá. Cần phải nằm nghỉ. (Trải nệm lên giường. Đi ngủ trước) CẬU TRƯƠNG. — Đêm nay thì ma ngủ nào mà ám ảnh được mắt mình! (04) Lạ nhà tựa gối ngồi chong, Bốn bề nghe rộn tiếng trùng nỉ non. Giục cho lòng khách thêm buồn, Phập phồng động giấy gió lùa qua song. Bao giờ cho đỡ lạnh lùng? Chăn đơn lại mới nằm không một mình. (05) (Nằm ngủ… Trằn trọc ngủ không được… Lại nằm ngủ… Ngủ say… Chiêm bao… Tự hỏi mình): — Rõ ràng là tiểu thư. Trời ơi! Tôi ở đâu thế này? Tôi thử đứng dậy nghe coi. (Lắng nghe) Tiếng hát trong màn: Qua mấy quãng đồng không, mông quạnh, Trái tim non đập mạnh liên hồi. Thở không ra, tưởng đứt hơi. Mau mau theo đuổi họa thời kịp chăng. CẬU TRƯƠNG. — Rõ ràng là tiếng tiểu thư. Không biết đuổi theo ai? Để tôi nghe thử lại xem. Tiếng hát trong màn: Dây đã rút thì rừng phải động, Nghĩ càng thêm rời rụng, xót xa! Thương nhau chi ngại đường xa, Con hầu tôi giấu, mẹ già tôi không thưa! (06) CẬU TRƯƠNG. — Rõ ràng là tiếng tiểu thư. Tôi nghe nữa. Tiếng hát trong màn: Trông dặm liễu bạn vừa lên ngựa, Lòng này đà chết nửa vì ai! Như ngây như dại cả người, Những là khóc đứng, khóc ngồi không xong. Kể từ lúc vầng hồng sắp lặn, Tủi thân càng thêm giận cho thân! Xác ve gầy hẳn mấy phần, Lệ sầu ướt đẫm mấy lần áo thay! Cơ cực ấy thân này đã trải… (07) CẬU TRƯƠNG. — Phải đó em! Thế nhưng em ở đâu đấy? (Lại nghe) Tiếng hát trong màn: Mối nhân duyên vừa mới bắt đầu, Công danh làm dở dang nhau, Gán cho ôm lấy mối sầu biệt ly! Lối viện sách oanh đi, én lại. Nỗi nhớ thương vừa mới dãn dần! Đường trường gió giục mây vần, Lưới sầu lại vướng biết lần sao ra? CẬU TRƯƠNG. — Lòng em thế nào thì lòng tôi cũng thế! Chua xót biết là bao nhiêu! (thở dài, lại lắng nghe) Tiếng hát trong màn: Làn sóng biếc bao la sương bạc, Lớp khói xanh lác đác lá vàng! Càng nhìn phong cảnh càng thương. Cao cao, thấp thấp, bước đường quanh quanh! Trận gió thổi năm canh hiu hắt, Tiếng dế kêu bốn mặt âm thầm! Canh khuya thân thiếp dãi dầm, Quê người biết bạn ăn nằm nơi nao? (08) CẬU TRƯƠNG. — Tôi ở đây! Vào đây, em ơi! (chợt tỉnh) Trời ơi! Đây là đâu thế này? (nhìn quanh). À phải! Đây là quán Thảo Kiều! (gọi Hề. Hề ngủ say. Không đáp. Lại nằm ngủ. Trằn trọc ngủ không được… Ngồi dậy nhìn quanh ngẫm nghĩ) Không biết bây giờ là mấy giờ rồi? Phải mưa chiều vùi lấp tiếng trùng? Hay gió mai đang thổi trăng trong xế tàn? Buồng khuya nín thở, nhịn than! Đêm dài dằng dặc kéo tràn như năm! Phải chi quá chén rượu tăm, Tỉnh ra chẳng biết mình nằm nơi nao! (Lại ngủ, lại chiêm bao) OANH OANH. — (gõ cửa) Mở cửa! Mở cửa! CẬU TRƯƠNG. — Ai gõ cửa đấy! Quái! Tiếng con gái! Mình chớ có mở! Phải người thì nói phân minh, Phải ma thì biến cho nhanh kẻo mà! (09) OANH OANH. — Em đây mà! Mở cửa mau! CẬU TRƯƠNG. — (mở cửa đón nàng vào) Nắm áo là nhìn kỹ thì ra, Phải ai đâu. Lại chính là cô em! Cô em! (10) OANH OANH. — Em nghĩ anh đi rồi, em có sống làm sao được! Cho nên theo đến đây để cùng đi với anh! CẬU TRƯƠNG. — Thế thì quý hóa quá! Mấy người nghĩ được như em! Có công lặn lội, theo tìm, Đường xa sao chẳng mặc thêm áo dày? Hài thêu, sương ướt bùn lầy, Bàn chân đi vội chắc xầy da non! Nào khi lòng rượi rượi buồn, Quên ăn, biếng ngủ, mất dòn, kém xinh. Hoa rơi ai kẻ thương tình? Mình sầu, có kẻ thương mình là ta. Vừa gần sao đã vội xa, Nghĩ lòng ai khỏi xót xa bồn chồn? Chăn đơn, gối chiếc, lầu son, Loan đôi gió rẽ trăng tròn mây che. Đời người khổ nhất biệt ly! Thương nhau nghìn dặm ra đi một mình… Gan rầu ruột héo sao đành, Thà rằng dứt đứt ân tình còn hơn! Phen này trăng khuyết, hoa tàn, Sợ khi trâm gẫy, bình tan nửa đường. Giàu sang em cũng chẳng màng, Anh hào em cũng coi thường như không! Cùng em tôi đã quyết lòng! Sống chung một gối chết chung một mồ! (11) (Quân giặc ra, cậu Trương hoảng hốt) QUÂN GIẶC. — Vừa thấy một đứa con gái qua đò, không biết nó đi đâu rồi. Bật hồng mau! <*IV.4.01*> Nó chạy vào trong quán này! Đem ra nộp đây! Đem ra nộp đây! CẬU TRƯƠNG. — Làm thế nào bây giờ. Em hãy lánh vào phía sau. Mặc tôi nói với chúng. (12) (Oanh Oanh vào) Chùa Phổ Cứu bốn bề vây kín. Thật đem gươm mà chẹn cổ ta! Trời sinh những giống gian tà… QUÂN GIẶC. — Hắn là con gái nhà nào, mà anh dám chứa chấp? CẬU TRƯƠNG : Em chớ nói, hãy lánh ra đàng ấy! Đỗ tướng quân chúng mày biết đấy! Tiếng anh hùng lừng lẫy ai tày! Kìa đương phi ngựa bạch lại đây, Chốc sẽ thấy rừng thây, xương máu! (13) (Quân giặc sợ hãi kéo nhau chạy. Cậu Trương ôm lấy Hề) — Em! Hú vía nhỉ? HỀ. — Thưa cậu sao ạ? CẬU TRƯƠNG. — (tỉnh giấc bẽn lẽn) Trời ơi! Thì ra một giấc chiêm bao lớn! Hãy mở cửa ra xem nào! Chỉ thấy sương mù đầy đất, mây mỏng ngang trời, trăng bàng bạc chưa tàn, sao mai mới mọc… Ngâm: Cành cao chưa động đàn chim sẻ! Gối chiếc khôn tròn giấc mộng loan! (14) Hát: Xanh rờn liễu phủ ngang tường, Vắng tanh cửa đóng đêm sương mịt mùng! Rì rào lá rụng rừng phong, Lờ mờ vầng nguyệt dòm song lưng trời! (15) Bóng tre: rồng ngược, rắn xuôi, Khách tiên giấc quế, hồn mai mơ màng! Tiếng trùng rền rĩ kêu thương, Nhịp chầy uể oải nện vang ngoài thành! Thảm thay là tấm ly tình, Tiếc thay là giấc mộng lành đêm qua! Rày rày đắm nguyệt, say hoa, Trông vời người ngọc biết là đi đâu. (16) HỀ. — Trời đã gần sáng! Đi sớm lấy độ đường! Con xin giong đóm đi trước! CẬU TRƯƠNG : Cành dương tha thướt buông chùng… Đoái trông thêm bận tấm lòng hôm mai. Nước khe róc rách chảy xuôi… Vẳng nghe còn tưởng tiếng người khóc than! Chập chờn trăng xế đèn tàn… Nỗi buồn chất lại tim gan đã đầy! Sầu xưa đổ lộn hận rày, Gỡ càng thêm rối! Gội ngày nào phai? Trừ đem bút giấy thay lời, Trăm thương nghìn nhớ ai người biết cho? (17) |
<< (Hết)
終
No comments:
Post a Comment