Tuesday 28 February 2017

II.1 (第二本 第一折) Vây chùa


西
Phần Thứ Hai
Cậu Trương ngồi bàn kế giải vây,
Con Hồng chạy mời người dự tiệc.
Cãi lời đoan Bà lớn lật lường,
Nghe đàn gảy Oanh Oanh thương tiếc. 
<<   >>
西II.1 Vây chùa
[]



 



西




 


[
] (01)
[] 




 [][]

[] (02)
[]
 







[][]



 

(03)

[]



 


(04)

[]

[]

[]

便

 




(05)

[]
<*II.1.01*>
<*II.1.02*>
[]
 
[]


 

(06)

[]

便
[]

[]


便
 


[]



(07) []






(08)

[][][
]


 

[
][
] 
[
][]

 



(09)
[]

[]



退 




(10)

[]

便

 





便(11)

[]<*II.1.03*>


[]
 

[]

 
[]


便[][
 ][
]
便(12)

[]
殿


 
[]
[]

 





[]



 

(13)

[]
忿


 
退




[]



 退

[
][]退
 [
][]便
[]
[]
 

[]退
[]
退
 (14)
[]

退[
] 
[]


[]



 



 











Cảnh thứ I. — Trại quân của Tôn Phi Hổ

TÔN PHI HỔ. — (cùng quân lính ra) Ta đây tên gọi Tôn Phi Hổ! Hiện nay thời buổi nhiễu nhương, chủ tướng là Đinh Văn Nhã không nghĩ đến chính sự. Ta lĩnh riêng năm nghìn binh mã, trấn thủ đất Hà Kiều. Nghe tin con gái quan Thôi Tướng quốc tên gọi Oanh Oanh, xanh xanh mày lá liễu, mơn mởn mặt hoa sen, thật là trang nghiêng nước nghiêng thành; so chẳng kém Thái Chân, Tây Tử! Hiện cô ta đang cư tang, ở trọ trong chùa Phổ Cứu. Rằm hôm nọ làm chay cho quan Tướng, nhiều người đã được biết mặt. Cứ như ta nghĩ: đến như chủ tướng ta còn làm điều bất chính, một mình ta thôi có sá gì! Ba quân lớn nhỏ, nghe hiệu lệnh ta đây! Ngựa giàm miệng lại! Người ngậm tăm vào! Đi suốt đêm sang phủ Hà Trung, bắt cóc Oanh Oanh cho ta! Cho hả dạ bấy lâu ao ước! (đem quân lính vào) (01)

Cảnh thứ II. —  Trong chùa Phổ Cứu

PHÁP BẢN. — (ra) hoảng hốt:
— Tai vạ tới nơi rồi! Ai biết đâu Tôn Phi Hổ nó lại đem năm nghìn quân giặc đến vây chùa, trong ngoài kín như một hàng rào sắt! Cờ mở trống dong, chiêng hồi loa dịch, nó rêu rao đòi bắt Tiểu thư! Lão không dám chậm trễ, phải vào thưa ngay để Bà lớn với Tiểu thư được rõ!

BÀ LỚN. — (hoảng hốt ra) Thế thì làm thế nào được? Làm thế nào được? Cụ? Chi bằng vào cả trong này ta bàn tính với cô xem sao? (cùng vào) (02)

Cảnh thứ III. — Trong biệt thự họ Thôi

OANH OANH. — (cùng con Hồng ra) Hôm trước ở đám chay, chính mắt ta trông thấy Quân Thụy . Đến nay ăn uống kém xưa, tâm thần hoảng hốt. Lại gặp trời chiều cuối xuân, nghĩ càng thêm nỗi xót xa!

Ngâm:
Thơ hay có ý thương trăng sáng…
Hoa rụng không lời trách gió đông!


Hát:
Xác ve ngày đã hao mòn,
Xuân tàn càng thấy nỗi buồn mông mênh!
Áo là ướm mặc rộng thênh,
Hoàng hôn mấy độ một mình ngẩn ngơ!
Hương trầm bỏ mặc gió đưa!
Bông lê bỏ mặc trận mưa dập vùi!
Mành buông, cửa đóng ngậm ngùi!
Tựa lan chi nữa, đầy trời vẩn mây!
(03)
Hoa tàn lớp lớp tung bay!
Não người thay ngọn gió Tây vô tình!
Đêm qua mộng đẹp chẳng thành!
Sớm nay cảnh đẹp quanh mình còn đâu!
Bùn khô tổ én lớp đầu,
Tơ vương phấn bướm hết màu xinh tươi!
Sầu dài, tơ liễu chưa dài!
Cách tường xa, kể phương trời chưa xa!
Còn tô son, điểm phấn chi mà!
(04)

CON HỒNG. — Thưa cô! Trong lòng cô không được thư thả, con đem chiếc chăn này, xông cho thơm, mời cô nằm nghỉ chốc lát.

OANH OANH:
Chăn thêu, đệm thúy lạnh lùng,
Ra gì xạ ướp lan xông ngạt ngào!
Dẫu bao nhiêu lan xạ đổ vào,
Một mình ta đắp có cách nào cho ấm đâu!
Thơ dưới trăng, nghe rõ từng câu,
Sao người thềm ngọc gần nhau khó lòng!
Ngồi không yên, đứng không xong!
Lên cao mỏi mắt, đi rong mệt người!
Suốt ngày mê mẩn, bồi hồi!
(Buồn tênh! chán ngắt cuộc đời rỗng không!)
(05)

Gối chăn <*II.1.01*> em sắp đặt đã xong,
Thôi, nghe em, họa  có nằm mòng <*II.1.02*> được chăng!
Ta bước ra em lại theo chừng,
Như hình với bóng không từng xa nhau!
Có những bà bó buộc thôi đâu,
Còn em hôm sớm chực hầu bên ta…
Dưới là em, trên nữa là bà,
Đều tin ta vốn giữ nếp con nhà xưa nay:
(06)
Thấy khách vào là ta khó chịu ngay!
Họ hàng ra nữa cũng không hay đến gần!
Riêng có ai là mới gặp đã sinh thân,
Bài thơ đêm trước theo vần ta họa  theo:
Chữ dùng xinh, câu đặt cũng đều,
Hai bài thơ mới bao nhiêu sự lòng!
Lòng đôi bên cách một bức tường đông,
(07)
Kim vàng ai đó? Xin giắt sợi chỉ hồng cho ai!
Phong lưu, tài học vẹn mười!
Mặt trông sáng sủa, người coi dịu dàng!
Tình tình chắc hẳn nhẹ nhàng,
Bảo ta không nhớ, đừng thương được nào!
Biết mình, ta vẫn ước ao…
Văn chương rạng vẻ trăng sao một trời!
Thương mình, ai kẻ đoái hoài,
Sách đèn những lúc dùi mài mười năm!
(08)

(Có tiếng gõ cửa)

CON HỒNG. — (ra mở cửa vào nói) Thưa cô! Quái lạ! Không biết có việc gì mà bà lại mời sư cụ vào đến tận ngoài cửa phòng này! (Bà lớn cùng Pháp Bản vào, Oanh Oanh chào)

BÀ LỚN. — Con ơi con! Con có biết không? Hiện nay Tôn Phi Hổ nó đem năm nghìn quân đến vây ngoài cửa chùa! Nó bảo con những là: "Mày lá liễu! mặt hoa sen. Thật là nghiêng nước nghiêng thành! Chẳng kém Thái Chân, Tây Tử!" Nó định bắt con về làm "bà lớn áp trại!" Con ơi con! Biết làm thế nào bây giờ? (09)

OANH OANH:
Này lúc cửa nhà tan nát!
Nghe tin mà hồn vía rụng rời!
Tay áo lau không kịp lệ rơi,
Kế tiến thoái nhất thời tìm chẳng thấy!
Cơn nguy cấp biết lấy ai nương cậy?
Mẹ, con ta biết chạy lối nào?
Vô duyên sao mà vô phúc làm sao!
Không dưng bỗng hãm vào đất chết!
Mây tan tác! Bụi bay mờ mịt!
Trống rinh tai! Loa thét vang trời!
(10)
Miệng hư không đặt để nên lời,
Phao cho ta những hương trời, sắc nước!
Trong chớp mắt, chúng có thể làm cỏ được!
Sư ba trăm mà giặc những năm nghìn!
Quân phụ nhà, phụ nước đã quen!
Bắt người chán lại cướp tiền hỏi của!
Nghĩ gì cảnh danh lam rực rỡ!
Chúng chỉ cho mớ lửa mà xong!
(11)

BÀ LỚN. — Như mẹ tuổi sáu mươi <*II.1.03*>, chết cũng nên đời. Chỉ thương hại con đầu xanh tuổi trẻ, còn chưa nên vợ nên chồng! Chẳng may mắc phải tai nạn thế này, biết làm thế nào cho được?

OANH OANH. — Cứ ý con nghĩ: chỉ có cách đem con dâng cho tướng giặc, họa  chăng giữ toàn được tính mạng một nhà!

BÀ LỚN. — (khóc) Nhà ta xưa nay con trai không ai phạm tội, con gái không ai hai chồng! Đâu có lẽ dâng con cho giặc, để nhục nhã lây đến cha, ông!

OANH OANH. — Thôi mẹ cũng đừng thương tiếc con nữa mà chi! Cứ dâng con cho tướng giặc, vì có năm điều tiện lợi: (12)

Một là mẹ được yên lành!
Hai là chùa khỏi tan tành ra tro!
Ba là tăng chúng khỏi lo!
Bốn là cha con cũng được yên mồ, ấm nơi!
Năm là em Hoan tuy chửa nên người,
Mai sau dòng dõi họ Thôi vẫn còn!
Ví bằng tiếc một thân con,
Sốt gan, quân giặc chúng còn thương ai!
Chùa này sẽ cháy ngất trời!
Các sư đầu rụng, máu rơi chan hòa !
Săng cha con chúng cũng đập tan ra!
Mà em, mà mẹ, cả nhà còn sống sót ai?
Hay là lấy dây con thắt cổ cho rồi!
Để thây con lại, chúng đòi thì đưa ra!
Giữ gìn như thế họa  là,
Còn hơn theo giặc để nhục ông cha, muôn đời!
(13)

PHÁP BẢN. — Xin cùng ra cả ngoài Pháp đường, hỏi trong hai dãy hành lang, bất cứ kẻ tăng người tục, xem ai có cao kiến, mời lại cùng bàn cho ra kế mới được! (cùng ra)

Cảnh IV. —Trong chùa Phổ Cứu

BÀ LỚN. — Con ơi con! Biết làm thế nào bây giờ! Mẹ nói câu này, không phải không thương con đâu, nhưng là chuyện vạn bất đắc dĩ! Bây giờ cho hỏi mọi người trong hai dãy hành lang, bất cứ kẻ tăng người tục, miễn là ai có cách lui được quân giặc, thì mẹ bằng lòng đứng ra, bù tiền cưới mà gả con cho. Dù chẳng được môn đăng hộ đối nữa, cũng còn hơn hãm vào tay quân giặc! (Khóc) Xin sư cụ đem câu nói đó, rao to lên hộ cho. Con ơi con! Thật khổ thân con quá!

PHÁP BẢN. — Kế ấy kể còn được. (rao)

OANH OANH:
Thương con, mẹ phải cầu người!
Nỗi lòng nói hết ra lời được sao?
Thôi, sá chi tôi phận thơ đào,
Nào ai là mặt anh hào ở đây,
Ra tay quét gió, giũ mây,
Giặc kia đánh vỡ, chùa này giữ yên.
Thì xin bù mọi lễ cưới xin,
Cùng người vâng kết nhân duyên Tấn Tần!


CẬU TRƯƠNG. — (vỗ tay ra) Tôi có kế lui được quân giặc, sao không hỏi tôi? (chào Bà lớn)

PHÁP BẢN. — Bẩm Bà lớn! Người này tức là người bà con tôi, xin phụ lễ rằm hôm nọ.

BÀ LỚN. — Kế của cậu thế nào?

CẬU TRƯƠNG. — "Giải treo lớn tất tìm ra người giỏi, thưởng phạt minh tất thành được kế hay…"

BÀ LỚN. — Vừa rồi tôi đã nói với sư cụ: hễ ai lui được quân giặc, tôi xin gả ngay con em cho. (14)



















<<   >>































































No comments:

Post a Comment