西廂記 第二本 第二折 | II.2 Vây chùa (tiếp theo) |
[夫人、潔同末上][夫人 雲]此事如何?[末雲]小生 有一計,先用著長老。[ 潔雲]老僧不會廝殺,請 秀才 別換一個。[末雲]休 慌,不要你廝殺。你出 去與賊漢說:「夫人本 待便將小姐出來,送與 將軍,奈有父 喪在身。 不爭鳴擊鼓,驚死小姐 ,也可惜了。將軍若要 做女婿呵,可按甲束兵 ,退一射之地。限三日 功 德圓滿,脫了孝服, 換上顏色衣服,倒陪房 奩,定將小姐送與將軍 。不爭便送來,一來父 孝在身,二來 於君不利 。」你去說去。(01) [潔雲]三日後如何?[末 雲]有計在後。[潔朝鬼門 道叫科]請將軍打話。(02) [飛虎 引卒上雲]快送鶯 鶯出來。[潔雲]將軍息怒 !夫人使老僧來與將軍 說。[說如前了][飛虎雲]既 然如此, 限你三日後。 若不送來,我著你人人 皆死,個個不存。你對 夫人說去,恁的這般好 性兒的女婿,教他招 了 者。[引卒下] (03) [潔雲]賊兵退了也,三 日後不送出去,便都是 死的,[末雲]小子有一故 人,姓杜名確, 號為白 馬將軍,現統十萬大兵 ,鎮守著蒲關。一封書 去,此人必來救我。(01b) 此 間離蒲關四十五裡,寫 了書 呵,怎得人送去?[ 潔雲]若是白馬將軍肯來 ,何慮孫飛虎。俺這裡 有一個徒弟,喚作惠明 ,則是要吃酒 廝打。若 使央他去,定不肯去; 須將言語激他,(04)。 [末喚雲]有書寄與杜將 軍,誰敢去?誰敢去? [ 惠明上雲]我敢去![唱] [正宮][端正好]不念《法 華經》,不禮梁皇懺<*II.2.01*>, 颩了僧伽帽,袒下我這 偏衫。殺人心逗起英雄 膽 ,兩隻手將烏龍尾鋼 椽攥。 [滾鄉球]非是我貪,不 是我敢,知他怎生喚做 打參,不踏步直殺出虎 窟龍潭。(05) 非是我攙,不 是我攬,這 些時吃菜饅 頭委實口淡,五千人也 不索炙煿煎爁。腔子裡 熱血權消渴,肺腑內生 心且解饞,有甚腌臢!(06) [叨叨令]浮沙羹、寬片 粉添些雜糝,酸黃韭、 爛豆腐休調啖,萬余斤 黑面從教暗,我將這五 千人做一頓 饅頭餡。是 必誤了也麼哥!休誤了 也麼哥!包殘餘肉把表 鹽蘸。(07) [潔雲]張秀才著你寄書 去蒲關,你敢去麼?[惠 唱] [倘秀才]你那裡問小僧 敢去也那不敢,我這裡 啟大師用咱也不用咱。 你道是飛虎聲名播斗南 ;那廝能淫慾 ,會貪婪 ,誠何以堪! [末雲]你是出家人,卻 怎不看經禮懺,則廝打 為何?(08) [惠唱] [滾繡球]我經文也不會 談,逃禪也懶去參;戒 刀頭近新來鋼蘸,鐵棒 上無半星兒土漬塵緘。 別的都僧不 僧、俗不俗 ,女不女、男不男<*II.2.02*>,則 會齋得飽也則去那僧房 中胡渰,那裡管焚燒了 兜率也似伽 藍。則為那 善文能武人千里,憑著 這濟因扶危書一緘,有 勇無慚。(09) [末雲]他倘若不放你過 去如何?[惠雲]他不放我 呵,你放心! [白鶴子]著幾個小沙彌 把幢幡寶蓋擎,壯行者 將桿棒鑊叉擔,你排陣 腳將眾僧安,我撞釘子 把賊兵來探。 [二]遠的破 開步將鐵棒颩,近的順 手把戒刀釤;有小的提 起來將腳尖躔,有大的 扳下來把 髑髏勘。 [一]瞅一瞅古都都翻了 海波,滉一滉廝琅琅震 動山巖;腳踏得赤力力 地軸搖,手扳得忽剌 剌 天關撼。(10) [耍孩兒]我從來駁駁劣 劣,世不曾忑忑忐忐, 打熬成不厭天生敢。我 從來斬釘截鐵常居一, 不似恁惹草 拈花沒掂三 。劣性子人皆慘,捨著 命提刀仗劍,更怕甚勒 馬停驂。 [二]我從來欺硬怕軟, 吃苦不甘,你休只因親 事胡撲掩。若是杜將軍 不把干戈退,張解元干 將風月擔, 我將不志誠 的言詞賺。倘或紕繆, 倒大羞慚。(11) [惠雲]將書來,你等回 音者。 [收尾]您與我助威風擂 幾聲鼓,仗佛力吶一聲 喊。繡旗下遙見英雄俺 ,我教那半萬賊兵嚇唬 破膽。[下] (12) [末雲]老夫人長老都放 心,此書到日,必有佳 音。咱「眼觀旌節旗, 耳聽好消息」。你看「 一封書札逡 巡至,半萬 雄兵咫尺來。」[並下] (13) | CẬU TRƯƠNG. — Nếu thế chúng tôi có một kế, mà trước hết là dùng đến sư cụ… PHÁP BẢN. — Chịu thôi! Tôi không biết "võ vẽ" gì cả. Xin thầy gọi người khác. CẬU TRƯƠNG. — Nào ai mượn cụ ra đánh giặc mà cụ sợ! Cụ ra nói với tướng giặc bảo Bà lớn truyền rằng: Tiểu thư hiện đương có tang, Tướng quân nếu muốn vào làm rể, thì hãy bỏ gươm, cuốn giáp, lui quân ra một chút. Đợi trong chùa làm lễ ba ngày đêm cho tròn công đức đã, bấy giờ Tiểu thư sẽ thay mặc lễ phục, vào rước linh cữu Ông lớn, và cho tướng quân đón dâu. Chứ nếu cho đón dâu ngay bây giờ thì có hai điều bất tiện: một là Tiểu thư đương bận đồ chế; hai là như thế không lợi cho việc quân. Ấy, cụ ra cứ thế mà nói. PHÁP BẢN. — Nhưng xong ba ngày rồi thì sao? (01) CẬU TRƯƠNG. — Chúng tôi có người bạn cũ, họ Đỗ tên Xác, thường gọi là quan Tướng Ngựa Bạch hiện cầm mười vạn quân trấn thủ ở Bồ Quan. Anh ta với tôi là bạn chí thân. Nhận được thư tôi, thế nào cũng đem quân đến cứu… (01b) PHÁP BẢN. — Bẩm Bà lớn, nếu quan Tướng Ngựa Bạch mà đến cho thì có trăm Tôn Phi Hổ cũng không đáng sợ. Xin Bà lớn cứ yên lòng. BÀ LỚN. — Như thế xin đa tạ cậu. Hồng ơi! Đưa cô vào nhà trong yên nghỉ thôi con. OANH OANH. — Hồng ơi! Người đâu thật hiếm có quá! Bọn học trò, ai nấy chạy lấy người! Gia đình nhà khác đoái hoài đến đâu! Khách cùng mình quen biết chi nhau, Đem lòng tính trước lo sau hộ mình! Phải đâu phường thư sinh ngứa miệng bàn quanh, Cũng là sợ lúc cháy thành vạ lây! Nhân duyên chi kể sự mai ngày! Được, thua, dùng tạm kế này cho qua! Cơn nguy nan tội nghiệp cho ta! Nếu phong thư ấy quả là thành công, Thì ra một đám giặc đông, Quét bằng một ngọn bút lông có thừa! (cùng con Hồng vào) NGOÀI SÂN KHẤU TIẾNG PHÁP BẢN. — (gọi) Xin mời tướng quân ra tôi thưa chuyện. TIẾNG TÔN PHI HỔ. — (đem quân ra) Mau mau dâng Oanh Oanh ra đây! TIẾNG PHÁP BẢN. — Xin tướng quân bớt giận! Bà lớn có truyền tôi ra thưa với tướng quân, v.v. TIẾNG TÔN PHI HỔ. — Đã thế ta hẹn cho nhà ngươi ba ngày! Nếu không đem nộp thì các ngươi sẽ biết tay ta: một mống không còn, cả chùa chết sạch! Nhà ngươi vào thưa với Bà lớn: một người tốt nết như ta, gọi gả con gái cho cũng là đáng lắm chứ sao! (vào) (03) PHÁP BẢN. — (vào) Quân giặc lui rồi! Thầy mau mau viết thư đi! CẬU TRƯƠNG. — Thư đã viết sẵn đây rồi! Chỉ cần lấy một người đưa thư đi hộ. PHÁP BẢN. — Tôi có một tay đồ đệ, tên gọi Huệ Minh, thường ở dưới nhà bếp! Bình sinh nó chỉ thích đánh chén với đánh nhau! Nếu nhờ nó đi tất nó chẳng đi nào! Nhưng nếu nói tức nó, thì thế nào nó cũng đòi đi bằng được. Ấy, chỉ có nó là có thể sai được. (04) CẬU TRƯƠNG. — (gọi) Tôi có phong thư, đưa sang cho quan Tướng Ngựa Bạch. Trừ chú Huệ Minh ở dưới nhà bếp không thể cho đi được, còn các chú, có ai dám đi hộ không? HUỆ MINH. — (ra) Huệ Minh này nhất định đi đó! Nhất định đi đó! Chẳng kinh kệ cũng không tụng niệm! <*II.2.01*> Quăng mũ ni, lại ném áo sồng! Chuyện giết người lộn mật anh hùng! Bẻ cột sắt, mỗ múa vung tàn tán! Không phải dám khoe tài khoe cán. Nào đòn trường, đòn đoản mỗ không thông! Nhưng khi máu đã nổi xung, Mỗ chấp cả đồng rồng, hang hổ! (05) Không phải mỗ lòng tham tính phụ, Cơm chay ăn quả thực nó nhạt mồm! Chưa nói chi xào, nấu, bung, om, Năm nghìn giặc hãy trói tôm tất cả!... Cắt tiết nóng uống tiêu khát đã! Moi tim tươi ăn lót dạ chơi! Ai chê tanh, chê tưởi mặc ai! Còn hơn những chè, xôi, oản, chuối! (06) Nào đậu phụ, tương tàu, cà muối! Nọ canh suông, nộm rối, dưa chua! Anh em ơi! phong vị nhà chùa, Nhạt nhẽo thế! mà bốn mùa chén mãi! Nam mô Phật! Nói thế này không phải: Giặc năm nghìn trói lại bó giò chơi! Còn thừa ra các chú chớ bỏ hoài! Muối ướp kỹ, để dành xơi được mãi! (7) PHÁP BẢN. — Huệ Minh! Thầy cử Trương không mượn chú! Chú lại nhất định đòi đi! Vậy chú có thật dám đi không đã! HUỆ MINH: Tôi hãy hỏi: Cụ muốn sai hay chẳng muốn sai? Chứ dám đi hay không dám, cụ hỏi chi tôi cho phiền! Phi Hổ dù lừng lẫy một miền, Cũng phường thích gái, ham tiền đấy thôi! CẬU TRƯƠNG. — Chú là người tu hành, sao không chịu khó sớm hôm kinh kệ, theo đòi với các sư, lại đòi đi đưa thư hộ tôi? (08) HUỆ MINH: Mỗ dở dang vốn sẵn tính trời, Đã không kinh kệ, lại vốn lười ăn chay! Thanh giới đao này mới mài đây! Sáng choang chẳng dính mảy may bụi đời! Khác với phường dở gái, dở trai <*II.2.02*>, Suốt ngày đóng cửa nằm dài trong buồng chay! Việc đời trối kệ mặc thây! Đốt chùa, đạp bụt, cũng bó tay ngồi nhìn! Ví bạn thầy quả có vạn quân quyền; Nếu thư thầy quả có vạn quân quyền; Nếu như thầy muốn vượt dặm nghìn quan san, Để cứu mọi người qua bước gian nan, Thì tôi đưa thư hộ, có can cớ gì! CẬU TRƯƠNG. — Thế chú đi một mình, hay cần có người giúp sức? HUỆ MINH: Có! Xin cho mấy tiểu vác phướn đi đầu... Một anh sãi ốm, chống thần xích theo sau kêu gào! Còn thầy thì: đứng vững chân cho chư tăng khỏi nôn nao! Để mỗ vác que cời lửa đánh vào địch quân! CẬU TRƯƠNG. — Nhưng chúng không cho chú đi thì làm thế nào? HUỆ MINH. — Thầy cứ yên tâm. Chúng không dám không cho mỗ đi. Mỗ cau mắt trông là bể động ầm ầm! Mỗ lên tiếng thét là núi chuyển rầm rầm khắp nơi! Đạp chân vào là trục đất rụng rời! Giơ tay vịn đến là cửa nhà trời lung lay! Xa, mỗ phang cho một gậy sắt này. Gần, thời lưỡi giới đao đây mỗ chặt tức thời! Nhỏ, nắm chân mỗ vật chết tươi! Lớn, nhằm đầu mỗ chém, chết bỏ đời không kịp kêu! (10) CẬU TRƯƠNG. — Giờ giao thư cho chú, chừng bao giờ chú có thể đi được? HUỆ MINH: Đời mỗ đây cho dẫu rằng hèn, Trời sinh được cái gan liền tướng quân! Dúng tay vào việc khó khăn, Không từng e sợ ăn năn bao giờ! Nói như đanh đóng cột trơ trơ! Nào phải phường cầm gạch ném vờ ra vườn hoang! Sắp gươm đao, tức khắc lên đường! Hơi đâu rùi rắng, rềnh rang hết ngày! Cho chết ngay thì cũng đi ngay! Phải biết rằng tính mỗ xưa nay thế nào! Mềm buông ra nhưng dắn lại nắn vào! Đắng cay thì chấp, chứ ngọt ngào không ưa? Nhưng thưa thầy, thầy đã chắc chưa? Có sao nói vậy, chớ lừa nhau chi! Nếu giặc kia không đuổi được đi, Thì con người ấy có đến gì lượt cậu cử Trương! Nói khoác thành ra chẳng phải đường! Nghĩ sai một lúc mà thẹn mang suốt đời! (11) Tôi đi đây! Anh em! Giúp oai thần, thét hộ một tiếng chơi! Nhờ sức Phật, đổ hộ ba hồi trống rung! Dưới phướn thêu thoáng thấy bóng anh hùng! Non gan, quân giặc xa trông đã sợ hết hồn! (12) (Huệ Minh vào) CẬU TRƯƠNG. — Xin Bà lớn bảo cô cứ yên lòng. Thư tới nơi, tức khắc có quân đến cứu. Suốt đêm, cánh nhạn tung bay, Lưng trời, bóng ngựa xuống ngay mái chùa! (cùng vào) (13) |
@ tác giả: Vương Thực Phủ 王實甫 @ dịch giả: Nhượng Tống @ chú thích: Đặng Thế Kiệt
Tuesday 28 February 2017
II.2 (第二本 第二折) Vây chùa (tiếp theo)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment