西廂記 第三本 第三折 | III.3 Lật thư |
[紅上雲]今日小姐著我
寄書與張生,當面偌多 般假意兒,原來詩內暗 約著他來。小姐也不對 我說,我也不瞧破他, 則請他燒香。今夜晚妝 處比每日較別,我看他 到其間怎的瞞我?[紅喚 科]姐姐,咱燒香去來(01)。 [旦上雲]花陰重疊香風細 ,庭院深沉淡月明 (02)。 [紅雲]今夜月明風清,好一 派景致也呵! [雙調][新水令]晚風寒 峭透窗紗,控金鉤繡簾 不掛。門闌凝暮靄,樓 角斂殘霞。恰對菱花, 樓上晚妝罷 (03)。 [駐馬聽]不近喧嘩, 嫩綠池溏藏睡鴨;自然 幽雅,淡黃楊柳帶棲鴉 。金蓮噈損牡丹芽,玉 簪抓住荼蘼架。夜涼苔 徑滑,露珠兒濕透了淩 波襪 (04)。 我看那生和俺小姐 巴不得到晚。 [喬牌兒]自從那日初 時想月華,捱一刻似一 夏;見柳梢斜日遲遲下 ,早道好教賢聖打。 [攪箏琶]打扮的身子 兒詐,準備著雲雨會巫 峽(05)。 只為這燕侶鶯儔, 鎖不住心猿意馬。不則 俺那姐姐害,那生呵! 二三日來水米不粘牙。 因姐姐閉月羞花,真假 、這其間性兒難按納, 一地裏胡拿 (06)。 姐姐這湖山下立地 ,我開了寺裏角門兒。 怕有人聽俺說話,我且 看一看。[做意了]偌早晚 傻角卻不來,赫赫赤赤 ,來。[末雲]這其間正好 去也,赫赫赤赤。(07) [紅雲] 那鳥來了。 [沉醉東風]我則道槐 影風搖暮鴉,原來是玉 人帽側烏紗。一個潛身 在曲檻邊,一個背立在 湖山下;那裏敘寒溫, 並不曾打話(08)。 [紅雲]赫赫 赤赤,那鳥來了。[末雲] 小姐,你來也。[摟住紅 科][紅雲]禽獸,是我,你 看得好仔細著,若是夫 人怎了。[末雲]小生害得 眼花,摟得慌了些兒, 不知是誰,望乞恕罪![ 紅唱]便做道摟得慌呵, 你好索覷咱,多管是餓 得你個窮神眼花 (09)。 [末雲]小姐在那裏?[ 紅雲]在湖山下,我問你 咱。真個著你來哩?[末 雲]小生猜詩謎社家,風 流隋何,浪子陸賈,准 定扢紮幫便倒地。[紅雲] 你休從門裏去,則道我 使你來。你跳過這牆去 ,今夜這一弄助你兩個 成親。我說與你,依著 我者 (10)。 [喬牌兒]你看那淡雲 籠月華,似紅紙護銀蠟 ;柳絲花朵垂簾下,綠 莎茵鋪著繡榻。 [甜水令]良夜迢迢, 閒庭寂靜,花枝低亞。 他是個女孩兒家,你索 將性兒溫存,話兒摩弄 ,意兒謙洽;休猜做敗 柳殘花。 [折桂令]他是個嬌滴 滴美玉無瑕,粉臉生春 ,雲鬢堆鴉。恁的般受 怕擔驚,又不圖甚浪酒 閑茶。則你那夾被兒時 當奮發,指頭兒告了消 乏;打疊起嗟呀,畢罷 了牽掛,收拾了憂愁, 準備著撐達 (11)。 [末做跳牆摟旦科][旦 雲]是誰?[末雲]是小生。[ 旦怒雲]張生,你是何等 之人!我在這裏燒香, 你無故至此;若夫人聞 知,有何理說 (12)! [末雲]呀 ,變了卦也![紅唱] [錦上花]為甚媒人, 心無驚怕;赤緊的夫妻 每,意不爭差。我這裏 躡足潛蹤,悄地聽咱: 一個羞慚,一個怒發。 [么篇]張生無一言, 呀,鶯鶯變了卦。一個 悄悄冥冥,一個絮絮答 答(13)。 卻早禁住隋何,迸 住陸賈,叉手躬身,妝 聾做啞。 張生背地裏嘴那裏 去了?向前摟住丟翻, 告到官司,怕羞了你! [清江引]沒人處則會 閑嗑牙,就裏空奸詐。 怎想湖山邊,不記西廂 下。香美娘處分破花木 瓜。 [旦]紅娘,有賊(14)。[紅 雲]是誰?[末雲]是小生。[ 紅雲]張生,你來這裏有 甚麼勾當?[旦雲]扯到夫 人那裏去![紅雲]到夫人 那裏,怕壞了他行止。 我與姐姐處分他一場。 張生,你過來跪著!你 既讀孔聖之書,必達周 公之禮,夤夜來此何干 (15) ? [雁兒落]不是俺一家 兒喬作衙,說幾句衷腸 話。我則道你文學海樣 深,誰知你色膽有天來 大 (16)? [紅雲]你知罪麼?[末 雲]小生不知罪。[紅唱] [得勝令]誰著你夤夜 入人家,非奸做賊拿。 你本是個折桂客,做了 偷花漢;不想去跳龍門 ,學騙馬。姐姐,且看 紅娘面饒過這生者(17)! [旦雲]若不看紅娘面,扯你 到夫人那裏去,看你有 何面目見江東父老?起 來![紅唱]謝小姐賢達, 看我面遂情罷。若到官 司詳察,你既是秀才, 只合苦志於寒窗之下, 誰教你夤夜輒入人家花 園,做得個非奸即盜。 先生呵,準備精皮膚吃 頓打。 [旦雲]先生雖有活人 之恩,恩則當報。既為 兄妹,何生此心?萬一 夫人知之,先生何以自 安?今後再勿如此,若 更為之,與足下決無干 休(18)。 [下][末朝鬼門道雲]你 著我來,卻怎麼有偌多 說話![紅扳過末雲]羞也 ,羞也,卻不風流隋何 ,浪子陸賈?[末雲]得罪 波社家,今日便早則死 心塌地(19)。[紅唱] [離亭宴帶歇指煞]再 休題春宵一刻千金階, 準備著寒窗更守十年寡 。猜詩謎的社家,(個 個個)拍了迎風戶半開 ,山障了隔牆花影動, 綠慘了待月西廂下(20)。 你將何郎粉面搽,他自把 張敞眉兒畫。強風情措 大,晴幹了尤雲殢 雨心,悔過了竊玉偷 香膽,刪抹了倚翠偎紅 話。[末雲]小生再寫一簡 ,煩小娘子將去,以盡 衷情如何?[紅唱]淫詞兒 早則休,簡帖兒從今罷 。猶古自參不透風流調 法。從今後悔罪也卓文 君,你與我遊學去波漢 司馬(21)。 [下] [末雲]你這小姐送了 人也!此一念小生再不 敢舉,奈有病體日篤, 將如之奈何?夜來得簡 方喜,今日強扶至此, 又值這一場怨氣,眼見 得休也。只索回書房中 納悶去。桂子閑中落, 槐花病裏看。[下] |
Một cảnh. — Vườn hoa
CON HỒNG. — (ra) Hôm nay cô sai tôi đem thư sang bên cậu Trương. Trước mặt tôi thì vờ vĩnh! Còn
trong thơ thì lại thầm hẹn cậu ta sang! Cô đã không nói với tôi, tôi cũng chẳng cần nói vỡ câu chuyện ra làm
gì! Tôi cứ việc mời cô ra thắp hương. Xem đến lúc bấy giờ thì làm thế nào mà giấu được tôi? (mời) Thưa cô! Ta ra thắp hương thôi! (01)
OANH OANH. — (ra)
Ngâm:
Âm thầm vườn vắng trăng vừa sáng,
Ngào ngạt hoa thơm gió thoảng đưa.
(02)
CON HỒNG:
Lọt song, lạnh ngắt gió chiều!
Neo vàng
gác để, rèm thêu buông
chùng!
Sân hè sương đọng mịt mùng,
Mái lầu, tường gác ráng lồng nhạt thưa!
Trước gương nhìn bóng thẩn thơ,
Chiều hôm trang điểm khi vừa mới xong! (03)
Êm đềm, lặng lẽ một vùng,
Ao xanh
đàn vịt song song ngủ đều!
Âm thầm thanh lịch trăm chiều,
Liễu vàng, đàn ác dập dìu đậu sau!
Hài hoa
dẫm nát mầm đơn!
Lối trơn rêu lấp, cỏ vùi!
Tất thêu thấm giọt sương rơi ướt đầm!
(04)
— Tôi xem cô tôi với cậu Trương, chỉ những ngong
ngóng sao cho trời chóng tối!
Ba thu dồn lại một giờ!
Chờ trăng từ lúc tờ mờ sáng ra!
Thấy ngàn dâu lơ lửng bóng tà,
Rủa rằng: Thánh vật! Sao mà không lặn nhanh!
Phấn son ăn vận cho xinh!
Mây Tần, mưa Sở rắp ranh từ giờ! (05)
Đôi
oanh, lứa én đợi chờ,
Nghĩ đòi
cơn, lại thẫn thờ đòi cơn!
Trăm chiều nguyệt thẹn, hoa hờn,
Không cơm, không cháo lại đẹp hơn mọi ngày!
Thật tình hay giả vờ đây?
Lòng
xuân dễ nén vơi đầy yêu đương!
Rình mò,
tôi quyết bắt quả tang!
(06)
— Cô hãy đứng dưới non bộ này! Con
ra đóng cánh cửa mạch, sợ khi ta nói chuyện có người nghe lóng. (Trông ra ngoài cửa)
CẬU TRƯƠNG. — (ra) Bây giờ mình vào thì vừa lắm! (Trông vào trong cửa) (07)
CON HỒNG:
Phải bóng người nghiêng
mũ nom dòm?
Hay bóng
hòe, gió động chim hôm trên
cành!
Bên bao lơn, cậu hãy náu hình!
Dưới non bộ, cô đứng một mình thẩn thơ!
Đã chuyện trò đâu tự bây giờ!
(08)
CẬU TRƯƠNG. — (vớ lấy con Hồng) Cô em yêu quý của tôi!
CON HỒNG. — Em đây mà! May mà lầm phải em, chứ giá lầm phải Bà lớn, có phải oan gia không?
Trông chả trông! Cứ vớ quàng!
Rõ phường ma đói, mắt đổ hồng quang ra rồi!
(09)
— Nhưng em hãy hỏi cậu: Có thật hẹn cậu sang
không?
CẬU TRƯƠNG. — Tôi đây trạng đoán thơ, thánh tán gái, chúa phong tình! Chắc chắn lắm chứ sai thế nào được!
CON HỒNG. — Nhưng cậu đừng vào lối cửa, lại bảo em dắt cậu sang! Trèo qua tường mà vào cậu ạ! Cậu Trương! Cậu có thấy không? Phong cảnh đêm nay đẹp quá! Thật là trời giúp cho cô cậu làm lễ động phòng! (10)
Trăng
thanh trong lớp mây hồng,
Rõ ràng
sáp bạc thắp trong chao điều!
Cỏ non trải tấm nệm thêu!
Lơ thơ tơ liễu rủ đều rèm the!
Im chìm trời đẹp canh khuya;
Bóng hoa
thấp thoáng; sân hè vắng không!
Nhưng cô em mới mẻ, lạ lùng,
Cậu phải tìm lời âu yếm, để lòng nể nang...
Xin đừng xuồng sã coi thường,
Như trò liễu ngõ, hoa tường mà oan!
Ngọc lành còn mơn mởn vẹn toàn,
Chớ nhìn riêng, khuôn mặt phấn với làn tóc mây!
Em cũng
khỏi điều sợ hộ, lo thay!
Em cũng
chẳng mong trà ngát, rượu say nhà người!
Ngón tay
rày được nghỉ ngơi…
Chăn êm,
đệm ấm có người nằm chung!
Chẳng còn than thở, ngóng
trông!
Chẳng còn bận nghĩ, nhọc lòng như xưa!
Thôi sắp ra mà hú hí thì vừa! (11)
(Cậu Trương nhẩy tường vào)
OANH OANH. — Ai?
CẬU TRƯƠNG. — Thưa tôi! OANH OANH. — (gọi) Hồng ơi! (Con Hồng không thưa). OANH OANH. — (giận dữ) Trời ơi, anh Trương! Anh là hạng người thế nào mà tôi đương thắp hương, anh lại vô cố lẻn vào đây? Anh muốn làm trò gì thì bảo? (12) CẬU TRƯƠNG. — Trời đất ơi! CON HỒNG:
Mối manh tôi chẳng có lo!
Vợ chồng sát thịt, còn phải chuyện trò lôi thôi!
Rén chân
tôi thử lắng tai:
Bên thời hổ thẹn; bên thời hung
hăng!
Bên thời chẳng nói, chẳng rằng,
Bên thời dở quả, dở chừng lạ thay!
Bên thời như dại, như ngây!
Bên thời liến thoắng thế này, thế kia! (13)
(Đứng xa sẽ gọi)
— Cậu Trương ơi, cậu Trương! Vắng mặt thì già mồm thế! Bây giờ mồm để đâu rồi? Lại đây! Thưa đến cửa công, còn
gì là thể diện nữa!
Trạng để đâu? Thánh để đâu?
Lại như câm, như điếc, cúi đầu khoanh tay?
Vắng người tán dóc, khoe
hay!
Ai ngờ bên non bộ chẳng giống Mái Tây chút
nào?
OANH OANH. — Hồng ơi! Trộm! (14)
CON HỒNG. — Thưa cô, ai đấy ạ? CẬU TRƯƠNG. — Chị Hồng! Tôi đấy mà! CON HỒNG. — Kìa cậu Trương! Ai bảo cậu vào đây? Cậu vào đây định làm trò gì? (Cậu Trương nín lặng). OANH OANH. — Mau mau lôi vào trong bà! (Cậu Trương nín lặng) CON HỒNG. — Lôi vào trong bà bây giờ, thì cậu ấy mang tiếng chết! Thôi! Cô với con phân xử quách cho rồi! Cậu Trương! Lại quỳ xuống đây! Cậu đã đọc sách cụ Khổng, tất hiểu lễ ông Chu! Đương đêm đến đây, định làm gì mới được chứ! (15)
Cô Hương lên án cậu Hoa!
Phải đâu lên mặt quan toà
với ai!
Lòng
ngay nói một đôi lời,
Nên,
chăng, phải trái, cậu thời nghe cho!
Tưởng tài học cậu: sâu như bể khôn dò!
Ai ngờ cái gan mê gái cậu to bằng trời! (16)
Đương đêm lẻn đến nhà người,
"Phi
dâm tắc đạo" tội thời luận ra!
Quế không vin, lại chực bẻ hoa!
Vũ môn
chẳng vượt, lại xê la trèo tường!
— Xin cô hãy nể mặt con, tha
cho cậu ấy! (17)
OANH OANH. — Ơn anh cứu sống, đành phải đền ơn! Nhưng đã là
anh em, sao lại sinh lòng kia khác? Muôn một Bà lớn biết chuyện, thì anh
còn mặt mũi nào? Nể mặt con Hồng, lần này thôi hãy tha cho! Lần sau mà thế nữa, quyết cho lôi vào trước mặt Bà lớn, chứ em không chịu! (18)
CON HỒNG:
Xin cám ơn cô mở lượng từ bi!
Rộng tha cho cậu, cũng vì
nể con!
Ví bằng thưa đến công môn,
Thì cậu sắp mông ra mà chịu một trận đòn nên thân!
OANH OANH. — Hồng! Thu dọn hương án rồi đi vào!
(Oanh Oanh vào).
CON HỒNG. — (lêu lêu cậu Trương) Lêu lêu phỉ hổ! Lêu lêu phỉ hổ!! Đời thủa nào trạng đoán thơ, thánh tán gái, chúa phong tình mà bây giờ lại chịu đứng chết dẫm đấy! (19)
Thôi nói chi: đêm xuân một khắc nghìn
vàng!
Hãy chịu khó: buồng văn chín tối nằm suông cả mười!
Trạng đoán thơ, thế mới đáng đời!
Theo luồng gió, cửa đóng rồi, thấy không?
Mái Tây mây phủ trăng trong!
Chạm tường núi lấp chập chùng
bóng hoa! (20)
Tha hồ con người ngọc vào ra,
Cô em vẫn giữ phép nhà đoan
trang!
Mây mưa chừa thói nghĩ quàng!
Trêu hoa, ghẹo nguyệt, chớ màng mất công!
Thơ đừng làm, mà tờ cũng đừng hòng!
Trạng thì trạng thật, nhưng học chưa thông
sách tình!
Thôi thưa cô, xin Văn Quân bớt giận làm lành!
Còn cậu! Em khuyên Tư Mã trở lại học hành là hơn! (21)
|
@ tác giả: Vương Thực Phủ 王實甫 @ dịch giả: Nhượng Tống @ chú thích: Đặng Thế Kiệt
Saturday 21 January 2017
III.3 (第三本 第三折) Lật thư
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment